Sáng sớm ở Đa Nhim. Mặt trời còn chưa kịp rút những giọt sương đọng trên kẽ lá, thì Lê Ngọc đã có mặt ở cánh đồng rau. Đôi ủng cao su xắn đến bắp chân, áo khoác màu nâu gỗ phủ lớp đất mỏng, bàn tay mang găng cầm theo chiếc liềm nhỏ. Gương mặt chị rám nắng nhưng tươi sáng. Không son, không phấn, không phụ kiện, chỉ có một vẻ rạng rỡ rất lạ của người sống hòa với đất.