“Mình yêu nhau được không anh?”. Đó là một câu thoại trong một bộ phim tôi đã xem hay trong một bài blog nào đó tôi đã đọc. Không rõ nữa, chỉ biết là tôi ấn tượng bởi vì tâm trạng của cô gái ấy trỗi dậy trạng thái của buổi chiều tà, thoáng chút buồn dịu và mông lung. Cô gái ngả đầu vào khung cửa, mái tóc lơ thơ trên gương mặt và sóng sánh chằng chịt cảm xúc dành cho ai đó - một tình yêu e ấp và đơn độc. Giống như cuộc phiêu lưu không có bản đồ vậy, nhiều ngả đường nhưng trái tim chỉ nhắm tới đích con đường-nơi có một trái tim khác nhịp đập.